Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015


Tôi sống thế vừa rồi, bởi trong nỗi đau thương 
Bước trên đường không một bàn tay nâng đỡ 
Bởi giữa các trẻ quây quần, tôi không còn hớn hở 
Bởi lòng tôi thôi xúc động bởi hoa hương 

Bởi khi xuân về thiên nhiên mở hội 
Tôi ngắm nhìn niềm yêu rạng rỡ, chẳng hề vui 
Bởi tôi đến giờ mà con người bước về đêm tối 
Và cảm nỗi buồn sâu của tất cả trên đời 

Bởi hi vọng trong lòng tôi đã tắt 
Bởi giữa mùa hương, thơm ngát hoa hồng 
Hỡi con yêu, bố muốn theo con về bóng đêm dưới đất 
Bởi lòng tôi chết rồi, sống nữa cũng bằng không 

Tôi không từ nhiệm vụ của tôi trên trần thế 
Đường cày của tôi kia, bó lúa của tôi đây 
Tôi đã sống tươi cười, nhưng phía đời huyền bí 
Tôi dần nghiêng, lòng dịu êm theo tháng theo ngày 

Tôi đã làm hết lòng, đã thức khuya, phục vụ 
Mà thường khi thiên hạ mỉa mai cười 
Công khó nhọc, bị oán thù nữa chứ 
Chỉ bởi làm lụng nhiều, và đau khổ không nguôi 

Trong tù ngục trần gian, không cánh chim xoè mở 
Không than van, tim chảy máu, ngã gục tay tôi 
Kiệt sức buồn đau, bị những tù nhân chế nhạo 
Tôi đã mang chiếc xích con trong xích lớn ngàn đời 

Bây giờ đứng trước đời chỉ mở nhìn nửa mắt 
Ai gọi tên, chẳng buồn ngoảnh quay lưng 
Tôi thẫn thờ, buồn chán, như ai kia mất ngủ 
Thức dậy trước bình minh, lòng uể oải hơi sương 

Lòng lười biếng, chẳng đoái nhìn lại nữa 
Kẻ ghen tài mà miệng rắn phun tôi 
Hỡi Thượng đế! Đêm dài xin mở cửa 
Cho tôi đi, cho tôi biến cho rồi!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét