Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015


Sống cùng chốn người thương
Victor Hugo
Thứ Dân, Bùi Hạnh Cẩn dịch


Sống cùng chốn người thương! 
Nếu em đã lên đường 
Sao anh còn sống được 
Hay ở lại chán chường? 

Sống nổi sao là bóng 
Của thiên thần trốn xa? 
Ích chi dưới trời thảm 
Anh chỉ là canh tà? 

Anh như hoa bên thành 
Nở riêng mùa xuân biếc 
Còn chi trong hồn anh 
Khi em xa biền biệt? 

Hào quang toả nơi em 
Gặp em, điều mong nhất! 
Và nếu em bay mất 
Anh sẽ bay đi liền! 

Em đi, lòng anh sầu 
Hồn phiêu diêu trời thẳm 
Vì tay em trong trắng 
Giữ hồn anh từ lâu 

Em muốn anh ra sao 
Khi thôi nghe em bước? 
Anh đâu biết ai nào 
Trong đôi ta đã khuất? 

Khi nghị lực anh tàn 
Tình em cho lại anh 
Anh là bồ câu nhỏ 
Tìm uống nước trời xanh 

Tình yêu cho tâm hồn 
Cả vũ trụ tôn nghiêm 
Ngọn đuốc tình rực toả 
Soi bầu trời vô biên 

Không em, cả trời đất 
Là ngục tối triền miên 
Anh đi không chủ đích 
Tê tái, vì mất em 

Anh van nài tình em 
Đừng trốn hồn ưu phiền 
Ơi, em chim chích nhỏ 
Đang thánh thót cành huyền! 

Anh biết ham muốn chi 
Anh sẽ lo sợ gì 
Đời anh rồi sao nhỉ 
Nếu rũ áo em đi? 

Em mang vào ánh sáng 
Em mang vào lùm cây 
Lời anh nguyện, cánh ấy 
Lời anh ca, cánh này 

Với cánh đồng sầu thảm 
Anh nói sao nên lời? 
Làm gì với sao sáng? 
Làm gì với hoa tươi? 

Chuyện gì với rừng thẳm 
Sáng lên nhờ duyên em? 
Trả lời sao hồng thắm 
Hỏi: đâu người chị em? 

Chết vì tình tan vỡ 
Anh nhắc chi thời qua! 
Ngó làm gì những thứ 
Em đang tâm tránh xa? 

Làm gì với thơ anh 
Với tiết trinh, số mạng? 
Ôi, không nụ cười xinh 
Nghĩa lí gì ban sáng? 

Vắng em, anh chán hết: 
Ánh sáng và trời xanh 
Chiếc hôn không miệng đẹp 
Lệ anh không mắt xinh!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét