赵煜鑫
HOA TIM LẠC CÁNH BÊN RỪNG
Cảnh đìu hiu giá lạnh bến đò xưa
Ta tìm nàng qua ánh sáng song thưa
Hoa tim vỡ trên sông tình mấy độ .
Nhìn hun hút đêm dài ru hoài cổ
Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng
Một vì sao trên khóe mắt rưng rưng
Bước chân lẻ bên lề đời huyễn mộng .
Ôi cát bụi đời ta hay lẽ sống
Đã chìm vào vô thủy lệ trùng dương
Kiếp lãng du bạc trắng lửa vô thường
Bơ vơ quá! Đêm dài sao lạnh quá !
Hoàng Long Triều Hải
Trăng thu vọng trở mình đêm ướt đẫm
Đóa hoa sầu lặng ngắm mảng trời thưa
Gió miên man thổi khúc nhạc dư thừa
Ôi se sắt đong đưa ngàn vạn độ.
Chỉ riêng thiếp tương tư người thiên cổ
Giữ cung buồn nơi mộ lệ tràn rưng
Chiếc lá vàng lặng rơi giữa khu rừng
Cho chết lịm tàn ngưng lời tình mộng
Ngỏ chàng đến ru lòng tô nhịp sống
Xóa niềm đau huyễn vọng nối vầng dương
Để mơ đêm ôm nụ ái cõi thường
Trăng thôi rũ bóng hường không lạnh quá.!
___ Tuyết Lam ___
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét