Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

BÓNG CHA GIÀ

Mười lăm năm một bước đường
Ðau lòng lữ thứ đoạn trường Cha ơi
Ðêm dài tưởng tượng Cha ngồi
Gối cao tóc trắng rã rời thân con
Phù sinh một kiếp chưa tròn
Chiêm bao cánh hạc hãi hùng thiên cơ
Tuần trăng cữ nước tình cờ
Lạc loài du tử mắt mờ viễn phương
Tàn canh mộng đổ vô thường
Bơ vơ quán trọ khói hương đọa đày.
                                           Tuệ Sỹ



ÁC MỘNG RỪNG KHUYA

Lại ác mộng bởi rừng khuya tàn bạo đấy, 
Thịt xương người vung vãi lối anh đi. 
Nhưng đáy mắt không căm thù đỏ cháy, 
Vì yêu em trên cây lá đọng sương mai. 


Anh chiến đấu nhọc nhằn như cỏ dại,
Thoảng trông em tà áo mỏng vai gầy. 
Ôi hạnh phúc, anh thấy mình nhỏ bé, 
Chép tình yêu trên trang giấy trắng thơ ngây. 


Ðời khách lữ biết bao giờ yên nghỉ, 
Giữa rừng khuya nằm đợi bóng sao Mai. 
Ðể một thoáng giấc mơ còn kinh dị, 
Dáng em buồn bên suối nhỏ mây bay.
                                                 Tuệ Sỹ




TIẾU KHÚC PHẬT ĐẢN

Sông Hằng một dải trôi mau;
Vận đời đôi ngã bạc đầu Vương gia.
Tuyết sơn phất ngọn trăng già,
Bóng Người thăm thẳm vượt qua chín tầng.
Cho hay Bồ tát hậu thân,
Chày kình chưa chuyển tiếng vần đã xa.
Sườn non một bóng Đạo già
Trầm tư năm tháng bên bờ tử sinh.
Nhìn Sao mà ngỏ sự tình:
Ai người Đại Giác cho minh quy y?
Năm chầy đá ngủ lòng khe;
Lưng trời cánh hạc đi về hoàng hôn.


Trăng gầy nửa mảnh soi thềm,
U ơ tiếng Trẻ, êm đềm Vương cung.
Sao trời thưa nhặt mông lung;
Mấy ai thấu rõ cho cùng nghiệp duyên.
Khói mơ quấn quýt hương nguyền,
Hợp tan là lẽ ưu phiền đấy thôi.


Vườn Hồng khóa nẻo phỉnh phờ,
Cùng trong cõi Mộng chia bờ khổ đau.


Thời gian vỗ cánh ngang đầu;
Sinh, già, bịnh, chết, tránh đâu vận cùng.
Khổ đau là khối tình chung,
Ai nâng cõi Thế qua bùn tử sinh?
                                             Tuệ Sỹ

T.S. Mùa Phật Đản 2549


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét