Em từ giã dãi bờ đất khách
Puskin(Thuý Toàn dịch)
Em từ giã dải bờ đất khách
Để trở về chốn cũ xa xôi
Trong giây phút buồn đau nhớ mãi
Đứng trước em anh mặc lệ rơi
Hai tay anh cứng đờ lạnh giá
Níu giữ không đành để em đi
Anh thổn thức: em đừng vội vã
Cắt phút giây đau đớn biệt ly!
Nhưng làn môi đắng em vội rứt
Bỏ cái hôn đau khổ xót xa
Em gọi anh về miền đất khác
Bỏ quê hương đầy ải mịt mờ
Em thủ thỉ: ngày mai gặp lại
Dưới bầu trời muôn thuở ngát xanh
Dưới bóng cây ô liu mát rượi
Ta sẽ hôn nhau lại, hỡi anh!
Nhưng chao ôi, nơi đầy nắng chói
Vòm trời cao thăm thẳm biếc xanh
Nơi trên nước ô liu ngả bóng
Em đã ngủ yên giấc ngàn năm
Và nhan sắc, nỗi niềm đau khổ
Em đem đi dưới khắp áo quan
Đem đi cả chiếc hôn hội ngộ...
Nhưng anh chờ; còn nợ đó, hỡi em!
═ღೋƸ̵̡ --- 寒仌泪 點江情 水--煙 秋落月使人愁 ---Ʒღೋ═ HÀN BĂNG LỆ ĐIỂM GIANG TÌNH THỦY---YÊN THU LẠC NGUYỆT SỬ NHÂN SẦU-- Dù một phút vô tình hay bất chợt, đã đi qua là đọng lại trong đời! Hạnh phúc... không lời... xin mở cửa... con tim... êm ái... phiêu du... về ký ức... lặng lẽ... bình yên... rót vào hồn... hàm tiếu... tinh khôi... với từng dòng Blog như những giọt Mani ươm nắng hồng... vạn mông quy hương... bùng vỡ... tiếng chim vang vọng... trên đỉnh hạo nhiên... dâng lời hiến tặng... hoa tâm... .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét