Đức Khổng Tử nói về phẩm hạnh của người quân tử
Khổng Tử (551-479 trước Công nguyên) đã từng nói, “Hoa lan mọc
trong rừng, tỏa hương thơm ngay cả khi không có ai xung quanh
thưởng thức. Tương tự như vậy, người có nhân cách cao quý sẽ
không để cảnh nghèo làm nhụt chí tu Đạo và xây dựng uy đức.”
Người quân tử nói bằng hành động
Có một lần, Nhan Hồi hỏi thầy của mình là Khổng Tử: “Lời nói của
phường tiểu nhân có những điểm gì chung? Là người quân tử, cần
phải hiểu cho rõ.” Khổng Tử đáp: “Một người quân tử nói bằng
hành động. Trong tất cả lời nói và việc làm, người ấy đều thực
hiện theo những chuẩn mực mà thánh nhân đã dạy. Một kẻ tiểu
nhân chỉ giỏi nói miệng mà thôi. Kẻ ấy chỉ giỏi đòi hỏi và tìm lỗi
của người khác, trong khi lại chẳng đóng góp gì. Một người quân
tử đối nhân xử thế bằng sự chân thành. Khi nhìn thấy bạn bè của
mình vi phạm đạo đức, người đó sẽ cảnh báo những hậu quả mà
bạn mình phải gánh chịu và khuyên bạn hành động theo lương
tâm. Lời nói của họ là phát xuất từ trong tâm bởi vì họ thực sự
quan tâm đến hạnh phúc của người khác. Kết quả là tình bạn sẽ
ngày càng sâu sắc hơn. Kẻ tiểu nhân thì lại thường kết thành bè
đảng để gây rối. Tuy nhiên, chúng không thể không đổ lỗi và đâm
sau lưng nhau.” Khổng Tử cũng giảng: “Quân tử nghĩ về đức hạnh,
tiểu nhân truy cầu hưởng thụ. Quân tử nghĩ về đạo lý; tiểu nhân
truy cầu những đặc ân mà hắn có thể kiếm được.”
Dùng trí tuệ để tránh một cuộc chiến
Khổng Tử đã dẫn các học trò đến đất Khuông, một vùng thuộc
nước Tống. Những người dân địa phương đã nhầm Khổng Tử với
Dương Hổ, kẻ đã từng tấn công tàn bạo người dân đất Khuông. Họ
ngay lập tức báo động cho Giản Tử, thủ lĩnh của người Khuông.
Giản Tử vội vã tập hợp binh sĩ mặc giáp, rồi họ cưỡi ngựa đến bao
vây Khổng Tử và các học trò của Ngài.
Tử Lộ, một trong những người học trò của Khổng Tử, có lòng dũng
cảm thiên phú. Ông thấy khó chịu ngay khi nhìn thấy những người
Khuông hung tợn vây xung quanh. Ông nắm lấy vũ khí sẵn sàng
nghênh chiến. Khổng Tử ngăn ông lại và nói: “Không lẽ những
người đang tu luyện, hành thiện và công bình lại không thể ngăn
chặn điều ác này sao? Ta thực sự sai lầm nếu không truyền rộng
những áng thơ cổ cùng những tác phẩm lớn và đề cao nghi lễ và
âm nhạc… Lại đây đã, Tử Lộ. Con hãy chơi nhạc và hát lên, rồi ta
sẽ hòa tấu.” Tử Lộ đặt vũ khí của mình xuống và lấy ra một nhạc
cụ. Khổng Tử cũng tham gia. Sau ba vòng ca hát, người dân
Khuông nhận ra rằng Khổng Tử là một vị thánh hiền, chứ không
phải là Dương Hổ tàn bạo. Họ cởi bỏ áo giáp và bỏ đi.
Tập trung vào vấn đề chính
Một ngày nọ, Lỗ Ai Công hỏi Khổng Tử, “Ngày xưa, vua Thuấn
đã đội loại vương miện gì?”
Khổng Tử không trả lời.
Nhà vua hỏi lại: “Ta đang cố gắng học hỏi từ ngài. Tại sao ngài
không trả lời?”
Khổng Tử cúi đầu đáp: “Bởi vì câu hỏi Bệ Hạ đưa ra không tập
trung vào những vấn đề chính. Đó là lý do tại sao thần đang suy
nghĩ làm thế nào để trả lời.”
Nhà vua thấy tò mò và hỏi: “Những vấn đề chính là gì?”
Khổng Tử trả lời: “Trong suốt triều đại vua Thuấn, ông luôn
thương dân như con của mình. Ông đề cao giáo dục đạo đức và bổ
nhiệm những người hiền tài. Đức hạnh của ông lan xa khắp chốn.
Tuy vậy, ông vẫn luôn giản dị khiêm nhường. Ông đã làm mọi thứ
thay đổi thật nhẹ nhàng, giống như bốn mùa luân phiên thay đổi
trong tự nhiên. Ông khuyến khích việc giáo hóa đạo đức trong
dân chúng. Lòng tốt của ông trải rộng ra cho mọi chúng sinh. Đó
là lý do tại sao những lời giáo huấn của ông được lưu truyền rộng
rãi. Ngay cả những con chim Phượng hoàng và Kỳ Lân huyền
thoại cũng đã xuất hiện trên mảnh đất mà ông cai trị, chứng tỏ rõ
uy đức của ông. Tất cả điều này có được là nhờ ân đức vua Thuấn
dành cho nhân dân. Bệ Hạ hỏi về loại vương miện mà vua Thuấn
đã mang thay vì hỏi những vấn đề quan trọng hàng đầu như thế, vì
thế thần không trả lời ngay được.”
Sống với người tốt cũng giống như được vào một căn phòng đầy
hoa lan
Khổng Tử từng nói với Tăng Sâm, “Tử Hạ sẽ tiến bộ rất nhanh vì
trò ấy rất thích dành thời gian để ở bên những người có đức hạnh
cao hơn mình. Ở với những người tốt cũng giống như sống trong
một căn nhà đầy hoa lan. Con người sẽ đồng hóa với môi trường.
Vì vậy, một người quân tử phải cẩn thận trong việc lựa chọn
người cùng chung sống.” Điều đó cũng đã được nói đến trong
cuốn “Đệ tử quy”, “Thật vô cùng ích lợi nếu một người được sống
gần những người có thiện tâm. Mỗi ngày trôi qua, đức hạnh của
người đó sẽ một tăng, và những thiếu sót của người ấy cũng bớt đi.
Phải sống xa những người tốt thì thật là nguy hại. Người mà bị
đẩy vào chỗ của những kẻ tiểu nhân thì rồi cũng sẽ hư hỏng.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét