MỘNG TÌNH DIỄM XƯA
Thơ: Dương tử và Songca Phan
Thơ: Dương tử và Songca Phan
Songca Phan (Sc):
Tiếng chim lẻ bạn, khách thêm sầu
Dấu cũ trường xưa còn nữa đâu,
Cánh hoa theo gió rơi thành mộng
Mộng ảo hoa trôi man mác sầu.
Bóng trăng lơ lửng ở trên cành
Một mình bên rượu ngắm trăng thanh
Vắng lặng tứ bề riêng một bóng
Nửa vầng trăng khuyết sáng mong manh.
Dương Tử (Dt):
Nước mắt khăn lâu đã ố màu
Lòng còn đợi mãi dưới trăng thâu,
Tình ơi... nâng chén theo sầu lắng
Cạn hết thời gian... nhuốm bạc đầu.
Sc:
Chờ mãi đêm thâu đã sáng ngày
Trăng mờ lại tỏ có ai hay,
Nghe tình sâu lắng từng đêm lẻ
Dưới ánh trăng già tình xa bay.
Dt:
Vạn lý sầu dâng theo tình say
Cho em một thoáng chết bao ngày
Tình anh như tuyết giăng đầu núi
Chờ mãi tình em theo gió mây.
Sc:
Độ ấy vào thu trăng ngất ngây
Một thoáng thu gầy làm mắt cay
Sương thu lãng đãng trên đình núi
Heo mây gió cuốn tình xa bay.
Dt:
Tình bay gió cuốn tình thêm say
Thu sang nguyệt tận đã bao rày
Chờ ai núi tuyết song in sắc
Kỷ niệm ngàn xưa...lệ vẫn cay.
Sc:
Gió thu lay rụng lá vàng bay
Lênh đênh chiếc lá đã bao ngày
Trăng thu xa vắng thành hư ảo
Song thu đưa tiễn sương khói bay.
Mộng đã xa rồi mộng còn đâu
Nhìn trăng bàng bạc gợi thêm sầu
Khi xưa Chức Nữ chờ Ô Thước
Trăng soi một bóng đến ngàn sau.
Dt:
Quạnh vắng mắt thơ tình như mơ
Lòng ôm gối chiếc lạnh như tờ
Nghiêng nghiêng bóng lẻ sầu cô quạnh
Heo mây gió cuốn tình xa bay.
Sc:
Đêm trăng thanh vắng tình như say
Ngắm trăng riêng bóng những tháng ngày
Tay ôm gối mộng hồn lai láng
Trăng tàn đêm hết sương khói bay.
Ngàn xưa sầu mộng nhìn lá rơi
Ngậm ngùi riêng bóng đếm sao trời
Một thoáng xa mơ thành hư ảo
Ngàn sau nối tiếp với ngàn thơ.
Dt:
Tiêu phòng vạn kiếp lữ khách chờ
Cung sầu muôn điệu lệ thành thơ
Tình ơi xa vắng...tình... đêm trắng
Lầu nguyệt cung tiên cũng thẩn thờ.
Hương trời sá động đến trần ai
Một thoáng thu phong lộng dấu hài
Cung quế âm thầm riêng một bóng
Ba tiêu thánh thót lệ canh dài.
Sc:
Sc:
Tiêu phòng khách đợi chốn ngàn thơ
dệt cung sầu muộn sao hững hờ
Tình ơi! Sao lại tình xa vắng
Ngơ ngẩn bên song chốn nguyệt mơ.
Hương trời thoang thoảng cả không gian
Giá buốt cô phong giọt lệ tan
Âm thầm đơn lẻ trong lầu vắng
Tiếng tiêu dục dã bóng nguyệt tàn.
Dt:
Buồn trông lạnh ngắt cửa Nghiêm Lâu
Cảnh sầu này ai dễ giết nhau,
Cảnh sầu này ai dễ giết nhau,
Nát lòng mưa đá tình dâu biển
Nghê Thường Tiên điểm lệ trăng rơi.
Sc:
Ngàn sao lấp lánh chốn khuê phòng
Miên man trọng mộng giá đông phong
Trăng tàn len lén qua khung cửa
Nguyệt tận tan tác vào hư không.
Chốn gác hoang vu man mác sầu
Song buồn che kín suốt đêm thâu
Bồng bềnh trên sóng đời dâu bể
Diễm khúc Nghê Thường ngày qua mau.
Dt:
Ngày qua tiếp nối ngày ngày qua
Lá rụng thu sang lá la đà
Cười theo tiếng khóc hoa tan tác
Dạ vũ xuân sang biết đâu là!
Nhấp chén rượu cay... giải cung sầu
Góc vườn dãi nắng hoa còn đâu!
Tương tư trần mộng lòng đơn chiếc
Gương Loan bẻ nửa người quên mau?
Sc:
Ô kìa! Ngày qua những ngày qua
Thu về lá rụng sương la đà
Nụ cười là tiếng khóc không lệ
Nhìn bước xuân đi mắt nhạt nhòa.
Nâng chén tiêu dao gợi ý sầu
Chùm hoa dưới nắng tàn phai mau
Tình trần một bóng ôm gối chiếc
Cung đàn đứt nửa tiếng ngân mau.
Dt:
Gió rủ canh đi cung đàn sầu
Tương tư một bóng đàn ngân mau
Chiêm bao giợn tuyết lòng hoang đảo
Mù khơi khói sóng tình dâng cao.
Sc:
Gió cuốn đêm thâu mặc khách sầu
Cung đàn điểm nguyệt tựa chiêm bao
U hoài nối tiếp như hoang đảo
Dạt sóng ngàn khơi, bóng lao xao.
Dt:
Dờn giợn khói mây lòng khách não
Ô hô...trăng lạnh tiếu đông phong
Tàn đêm sầu lắng cung đàn vắng
Nguyệt tình ai tỏ, ngọn thu phong!
Sc:
Lãng đãng khói mây thành hư ảo
Trăng khuya hờ hững rét cô phong
Đêm tàn trăng lặng thêm xa vắng
Mỏi cánh chim bay, ánh trăng tàn.
Dt:
Trăng tàn mấy độ cây nước gợn
Hoang liêu triều ảnh bặt tâm hơi
Bóng mỏi nhạn khôn mang ánh được
Chênh vênh một bóng xế sang Đoài.
Sc:
Độ ấy trăng tàn cây soi bóng
Tiêu điều tâm ảnh bặt tin xa
Mỏi cánh chim trời không thấy được
Chông chênh đơn lẻ, ánh chiều qua.
Dt:
Hoàng hôn ánh lửa cháy tâm son
Đông quân tàn nguyệt tiếc hoài xuân
Xuân qua đông hết, ôi ...tâm sự!
Lá rụng khe buồn ta với ta.
Nghe gió thoảng hương mùi tóc biếc
Giậc mình ôm trọn cái không gian
Chỉ thắm se duyên tay Nguyệt Lão?
Cớ sao lạnh ngắt khói hương tàn?
Sc:
Giọt nắng nghiêng buồn ánh hoàng hôn
Đông tàn xuân đến, đến xuân đi
Hoa nở rồi tàn chi nuối tiếc
Ngậm ngùi lá rụng ta với ta.
Trong gió thoảng xa mùi hương biếc
Bổng nhìn vắng lặng cả không gian
Duyên sao khéo dệt ôi Nguyệt Lão!
Cảnh xuân hoa nở chóng úa tàn.
Dt:
Má hồng ai chuốc ta nồng say?
Từng không chim mỏi cánh không bay
Thư đi âm vắng hồn mưa gió
Điểm nguyệt cầm canh hương tóc mây.
Trăng tà song rọi kẻ lẻ đôi
Hỡi ơi trăng gió biết chăng lời!
Tương tư một thoáng buồn muôn kiếp
Mù khơi ải lạnh sầu lên ngôi.
Sc:
Khách tiêu phòng xui chi bạc phận
Kiếp má hồng sao quá gian truân
Dư âm mưa gió hồn chất ngất
Tiếng trống cầm canh nhuốm ưu phiền.
Trăng già một bóng sáng khắp nơi
Ngoài song chênh chếch ánh trăng soi
Trong ta một thoáng sầu vạn cổ
Trùng khơi, bặt cánh chim trời!
Dt:
Từng không không dấu chim trời mất
Tan tác hoang liêu bóng ác tà
Ước sao thoát xát thành muôn vạn
Chấp nối không gian đến gần nàng!
Sc:
Không gian đâu thấy bóng chim trời
Từng không cô tịch ác tà rơi
Mơ sao sống mãi tròn muôn kiếp
Kết nối tơ trời mộng ước trôi.
Dt:
Hàn quang thuở ấy tình trao đôi
Tơ hồng nguyện ước mãi chẳng rời
Ai ngờ tạo hóa đành chia cách
Từng không cô tịch ác tà rơi!
Sc:
Tình kia duyên nợ quá phong trần
Tơ trời lận đận tuổi thanh xuân
Nên chi duyên kiếp thành hư ảo
Mơ hồ xa thắm bóng tình quân.
Tơ trời vương vấn tình say mộng
Duyên nợ ba sanh sóng dập dồn
Dư âm muôn thuở còn vang vọng
Triều dâng cuồn cuộn sóng xô bờ.
Hàn Giang vẫn đợi khách Tô Châu
Đông tàn nguyệt khuyết mạc đỉnh sầu
Tơ duyên cách biệt ngàn sau nữa
Tiêu điều tà lặng, ngấn lệ buồn.
Dt:
Tà lặng lệ buồn triều nước dâng
Sóng xô dậy biển ngập đất bằng
Tô Châu một chuyến đi đi biệt
Đạo lý bên bờ sông với ai!?
Sc:
Trời buồn vắng lặng chiều dâng nước
Hoàng hôn sóng dậy ngập đất bằng
Chia ly độ ấy chia ly mãi
Dâu biển tình đời đâu có ai!?
Trăng soi biển lặng thủy triều dâng
Mênh mong trắng xóa sóng dập dồn
Biển hẹn thuyền về sao chưa thấy?
Cô đơn biển hát, sóng ngất trời!
Dt:
Biển hát sầu dâng, ôi tình lơi!
Chờ mong thương nhớ nhớ khôn lời!
Trăng soi sóng biếc thuyền xa vắng
Bến cũ cô phòng hàn lệ rơi!
Lệ rơi chốn chốn dạ sầu thương
Nguyệt tình song lạnh bóng chênh chênh
Cười nên nước mắt buồn không nói
Sóng cồn sóng lượng bãi sầu vương!
Sc:
Bến vắng xa rồi nay còn đâu
Nhớ thương, thương nhớ lệ vương sầu
Nghìn năm trăng chiếc soi đơn lẻ
Cô phòng lành lạnh suốt đêm thâu.
Nơi này thương nhớ lệ đang rơi
Nhìn trăng nghiêng bóng lơ lững trời
Nén sầu ứa lệ không thành tiếng
Triều dâng cuồn cuộn sầu lên ngôi.
Dt:
Tịch mịch đêm thâu một bóng người
Nhìn hoa lồng nguyệt, lệ sầu rơi
Gió lồng song trúc hồn lai láng
Canh đi liễu khóc lạnh bời bời.
Tình ta... thôi đã mộng xa rồi
Kỷ niệm ngàn xưa theo nước trôi
Một khắc bên nhau chiều lộng gió
Nghìn năm bàn bạc ánh trăng soi.
"Trên trời nguyện làm chim liền cánh,
Dưới đất nguyện cành nhánh liền nhau!"
Ánh trăng trong chia đôi tâm đầu,
Hai miệng cùng bên nhau thệ ước.
Duyên đang may cớ sao dong rủi
Dải đồng kia đứt nửa cung son
Tình duyên đôi lứa mộng chưa tròn
Phi huỳnh hoa lạc, sầu khôn khuây...
Sc:
Thâu đêm lặng lẽ một mình ai!
Nguyệt soi hoa nở ngấn lệ dài
Trong song gió lộng buồn lai láng
Tàn canh giá lạnh buốt sương mai.
Nguyệt cầm thi họa đã xa rồi
Mộng ước ngày xưa mây nước trôi
Một chút bên nhau sầu vạn cổ
Ngàn năm quạnh quẽ bóng trăng rơi!
Tịch không tiêu điều chim gãy cánh
Đại đàng gió cuốn lá xa cánh
Chàng Ngưu ả Chức sầu ly biệt
Nguyền xưa lỗi hẹn mộng xa bay.
Duyên nợ ba sanh sóng dập dồn
Lụa hồng nửa đoạn, tuyệt cung son
Tơ duyên dang dở lời hẹn ước
Nhấp rượu tiêu sầu dạ khôn nguôi.
Dt:
Tiên Du gối mộng lòng chết nửa
Khoảng vắng mênh mông lòng sao rơi
Nghiêng vai hớp nguyệt sầu qua nóc
Hoa lạc tơi bời theo gió trôi!
Hoa rơi lá rơi tình rơi rơi
Tình rơi theo lá, lá tơi bời
Hoa rơi từng cánh thành xuân mộng
Mộng vỡ tan tành theo gió lơi!
Sc:
Hoa lá vô tình theo gió rơi
Lá rơi theo gió, gió tơi bời
Tàn cánh hoa xuân rơi thành mộng
Mộng lòng tan vỡ theo mây trôi.
Dt:
Phong hương tửu ấp sầu lên ngôi
Vẳng tiếng đàn xưa, đâu thấy người
Thoảng gió mây sầu hương tóc biếc
Ngỡ người trong mộng đến bên tôi.
Trong mộng thấy mộng tình thêm mộng
Mộng tình theo mộng, mộng thêm sinh
Ngàn sau ai biết Nam Kha giấc?
Giấc mộng Nam Kha khéo bất bình!
Sc:
Người buồn cảnh có thấy gì vui
Đàn xưa chùng tiếng đã dứt rồi
Nghe trong lời gió lồng hơi thở!
Một bóng hình xưa thoáng pha phôi.
Dt:
Trường xưa một bóng tôi yêu người
Gót hồng theo gió đã pha phôi
Tình ơi! Nâng chén cùng trăng nhé!
Mộng ước trăng soi đến bên người.
Sc:
Giấc mộng Nam Kha đã giật mình
Tìm người trọng mộng, mộng tựa hình
Ngày sau ai biết bao nhiêu mộng
Mộng đã tan rồi, thôi tiếc chi!!!
Đường xưa lối cũ một mình thôi
Đếm bước theo về nắng phai phôi
Man mác trăng buồn chung từng bước
Lung linh trăng sáng, bóng đơn côi.
Dt:
Nam Kha ai biết mộng tựa hình!
Mộng hình thêm mộng, mộng thêm xinh
Con tạo trẻ sao xây cung ái?
Lầu tình muôn kiếp kiếp lưu linh
Sc:
Mộng ảo ngàn lần luôn ảo mộng
Mộng tình tan tác mộng điêu linh
Nguyệt lão vô tình se cung ái
Để thành hư mộng, mộng bất bình!
Dt:
Độ ấy thu sang lá rụng cành
Chiều nghiêng nắng đổ em bước nhanh
Trinh nguyên tà áo cười trong gió
Lung linh mắt ngọc xé lòng anh.
Sc:
Lá vàng rơi rụng báo thu sang
Chiều nghiêng bóng ngả, nắng mơ màng
Tình anh mắt ngọc cười trong gió
Len vào tim nỗi nhớ mênh mang.
Dt:
Sa xuống đường chiều một khách thơ
Tình anh mãi đợi tình trong mơ
Yêu em từ thuở ban đầu ấy
Lá rụng thu sang, lá ơ thờ.
Thoảng gió say đưa mắt trao tình
Nụ hồng e ấp dáng xinh xinh
Phới gót hương sen lòng ngây ngất
Thư tình viết mãi chẳng gởi em.
Sc:
Tao nhân một bóng trong chiều vắng
Tìm lại hình em thoáng trong mơ
Đã biết yêu em từ độ ấy
Gió cuốn vô tình lá vàng rơi.
Ánh mắt say tình gió ngất ngây
Thấp thoáng e ấp dáng em gầy
Hồn anh chết lặng theo từng bước
Thư tình viết vội, gởi mây trôi.
DT:
Chạnh lòng đơn bước em nào hay
Tình anh theo gió gởi vào mây
Em ơi, lá rụng cành xơ xát
Nhìn lá vàng bay hương tóc bay!
Sc:
Em về từng bước chạnh lòng đau
Tình em xanh lắm gởi mây sầu
Cành ơi lá rụng buồn xơ xát
Nhìn lá vàng bay ngỡ tóc mây.
Dt:
Từ ấy trong anh chết từng ngày
Mơ màng nửa tỉnh nửa như ngây
Chiều tàn em bước ai đưa đón?
Then sương e lạnh buốt vai gây!
Sc:
Độ ấy vào thu hương tóc bay
Xa anh dạo ấy đã bao ngày
Lòng em lạnh lắm theo màu nhớ
Anh ở nơi nào, đâu có hay!!!
Từng ngày em chết theo lá bay
Say tình ôm mộng đã bao ngày
Em đi quạnh quẽ trong chiều vắng
Nâng bước em về chỉ áng mây.
Dt:
Mộng ước đây rồi...em ở đâu?
Tim anh nồng cháy siết bao sầu
Ước mong hóa kiếp thành mây trắng
Đỡ gót chân hồng....em về mau!
Sc
Tháng tám heo mây lạnh nơi này
Mơ màng ôm mộng gối ngàn mây
Đìu hiu từng bước chân từng bước
Sương lạnh chiều buông ước vai gầy.
Đâu rồi mộng ước ngày xưa ấy?
Tình em sâu lắng nhớ nhung nhau
Mơ ước sau này thành mây trắng
Chung bước em về ta bên nhau.
Sc:
Xa rồi mộng ước mãi còn đâu
Phòng the gối chiếc suốt đêm thâu
Xuyên ánh trăng buồn soi một bóng
Nghìn năm đơn lẽ mãi nghìn sau.
Hai tay ôm mộng ước mây ngàn
Trăng tàn nửa bóng ánh trăng tan
Buồn chi non nước sầu ly biệt
Một mãnh trăng tan, mộng ước tàn.
Dt:
Phương âu mờ mịt lối quê nàng
Mây nước u sầu vạn dặm tan
Ly bôi chưa cạn tình đã cách
Trăng soi đôi bóng khói hương tàn.
Hai hàng lệ nối hai phương trời
Buồn len vào mộng mộng mơ trôi
Mơn man trong bóng hoàng hôn tắc
Đơn lẻ bờ môi...lạnh bờ môi.
Dt:
Phải chăng Thiên Đế ghen tình ta?
Chia đôi non nước bóng trăng tà
Hai người chung cội cây sầu nhớ
Hai hàng lệ nhỏ nối ngàn thơ!
Tình anh anh đã trao về em
Nghìn năm mưa gió phủ qua thềm
Tìm em tìm mãi trong màu nhớ
Em ở nơi nào lạnh không em!?
Sc:
Phương trời mờ mịt bóng chân mây
Non nước xa rồi, cánh vạc bay
Rượu hồng chưa tiễn sao xa cách
Trùng dường vạn dặm, trăng khuyết đầy.
Tình anh như áng mây hồng bay
Nghìn năm tan hợp mộng ước này
Mênh mông biển nhớ tìm em mãi
Lạnh lắm nơi này, gió ngàn bay.
Phương trời bên nớ ai có hay?
Sầu dâng mắt biếc, lệ vơi đầy
Hoang vắng trong chiều nghiên nắng đổ
Cô đơn tĩnh mịch lạnh vai gầy.
Tơ hồng se lộn tình đôi ta
Dang dở chiều qua ánh dương tà
Đêm buồn lặng lẽ chung sầu nhớ
Ngậm ngùi rạng vỡ nỗi chia xa.
Dt:
Thời gian rãng vỡ thời gian qua
Nhấc chén rượu cay hận nguyệt tà
Trăng lồng ánh bạc qua song trúc
Ngỡ ngàng anh tưởng dáng tiên sa!
Chất ngất hơi nồng men chua cay
Đáy cốc em về lệ chung đầy
Tim anh chết lặng trong tình nhớ
Chất ngất men nồng môi chua cay!
Sc:
Thời gian đi rồi thời gian đến
Nhưng xuân đi có đến bao giờ
Trăng khuyết mơ màng qua khung cửa
Ngậm ngùi anh nhớ dáng em xưa.
Men nồng ai chuốc lại chua cay
Chúc nhau từng chén lệ vơi đầy
Hồn anh chết lặng trong biển nhớ
Chất chứa tình nồng, lòng đắm say.
Anh đến bên em một chiều mưa
Tình ta đang rộ nét hoang sơ
Xanh lắm anh ơi! Tình như mộng
Vì đâu tan mộng, máu hồng rơi.
Dt:
Hư vô rướm máu vầng trăng khóc
Gió thổi cung sầu bặt đứt âm
Hồn thu chết lặng màu tang tóc
Biển nhớ bạc đầu, em nhớ không?
Sc:
Không gian u ám khói sương mù
Man mác đêm buồn, giọt mưa thu
Từng thu chết lịm màu tan tóc
Mênh mong biển nhớ nắng phai màu.
Tay gầy ôm trọn hạt mưa thu
Mưa rơi lất ngất. lạnh sương mù
Xin tình cho đượm tình mong ước
Một khối tình chung, mộng ước tròn.
Dt:
Anh nhớ năm nào thu mới sang
Mưa thu lất phất lá rụng vàng
Lá thu rớm máu rơi từng tiếng
Giật mình em tưởng bóng anh sang.
Năm canh khiêu bóng đèn em thức
Mơ tưởng hình anh nhớ tiếng anh
Môi anh ấm lắm hồn thu ướt
Nồng cháy ân tình giết tim em.
Em hỡi trời thu đã sang mùa
Ái ân chưa trọn lòng thu đau
Hơi thu phản phất hoài niệm cũ
Tình thu muôn thuở chẳng phai màu.
Phương mô em ở có nhớ không?
Tình anh chết lạnh theo sầu đông,
Nghe gió là ôm ngang lấy gió
Mộng hồng hương biến giữa trời không.
Sc:
Thuyền thơ chở nửa vầng trăng
Man man sầu muộn mây ngàn bay qua
Nửa vầng trăng khuyết la đà
Nửa vầng trăng khóc, ngàn xa em chờ.
Đêm về thức trắng mình em
Gió lay cánh trúc ngỡ anh xa về
Lung linh dưới ánh sao khuê
Tình ta cháy bỏng tứ bề lặng im.
Sương lạnh hơi thu gió chuyền mùa
Niềm vui đan trộn buồn thu xưa
Loáng thoáng xa đưa mùi kỷ niệm
Ngàn thu chết nửa, chẳng nhạt nhòa.
Anh ở nơi nào có biết không?
Nhớ anh lệ ướt, ngập trời đông
Gió lạnh theo về sao là nhớ!!!
Tưởng chừng trong gió có bóng anh!
Đêm cô tịch một trên đường vắng
Gối tay mềm mây nước quá đìu hiu
Nỗi nhớ thương tím ngắt cả trời chiều
Hoàng hôn xuống lối về sương lạnh quá!
Dt:
Gió mơn trớn khéo đùa lơi cành lá
Hớp hạo nhiên hay hớp cả hồn em!
Anh đắm say trong hơi ấm tay mềm
Phong ba dội giữa đôi bờ tĩnh lặng!
Mưa bụi đổ êm êm bên thềm vắng
Trăng ngà sai bàn bạc khắp sơn hà
Anh ngân nga trong khúc vũ tình ca
Và chết lặng giữa đôi bờ mộng thực.
Anh nguyện ước bút thần khai vũ lực
Gởi về em bù đắp tháng năm gầy
Trong tim say thương nhớ khắp trời mây
Nâng kỷ niệm trên bờ môi hiu lạnh.
Em em ơi! Trời đêm nay gió lạnh
Ở nơi mô anh biết có mong chờ?
Áo đông bông ai đắp giữa đêm mơ!?
Em lạnh lắm? Nơi này anh giá buốt!
Sc:
Gió đưa cành lá la đà
Không gian êm ả, hồn thơ nồng nàn
Đêm say tiếng mộng mơ màng
Sóng xô vỗ bến, biển hòa chân mây.
Êm đềm thánh thót giọt mưa thu
Trăng thu lành lạnh gió giao mùa
Miên man tình khúc từng điệu nhớ
Hồn em chết lặng giữa hư vô.
Em nguyện trao anh mấy câu thề
Tơ tình đan nguyện dệt ước mơ
Tình em thành mộng rơi vực nhớ
Kỷ niệm năm xưa lại kéo về.
Em ơi! Tiết xuân trời còn lạnh lắm!
Nơi xa kia em còn nhớ hay quên?
Chăn chiếu lạnh đêm về ôm nhung nhớ
Lạnh lắm em ơi! Lạnh cả xuân này.
Dt:
Xuân viễn xứ lệ tràng qua chăn chiếu
Nhớ mong em, anh thức trắng đêm dài
Xuân vừa sang hơi ấm đã tàn phai?!
Hạ buông xuống trong ác tà phượng nở!
Sc:
Xuân đến xuân đi quá hững hờ
Đông về vương vấn cả hồn thơ
Hạ sang nắng phai từng cánh phượng
Ngậm ngùi ly biệt lá thu buông.
Dt:
Song vắng đìu hiu héo hắt buồn
Khe sầu mưa đổ bốn mùa luôn
Phượng hồng từng cánh rơi từng cánh
Hờ hững sân trường chiều quạnh buông!
Cuốc cuốc chim kêu gợi khách sầu
Tìm về trường cũ dáng em đâu?
Rêu phong anh đến trong tình nhớ
Dựng buồn anh gởi chốn xa mơ!
Thuở ấy anh yêu mắt lệ huyền
Tóc thề e ấp bước nghiêng nghiêng
Sân trường quạnh vắng em hỏi nhỏ:
"Anh hỡi! Nghìn đời dám thương em?"
Sc:
Hiu hắt mây buồn không muốn động
Trời buồn lãng đãng gió ngừng ru
Gió lay hoa rụng rơi từng cánh
Lặng lẽ sân trường bóng chiều buông.
Ghế đá sân trường vắng bóng em
Nắng nghiêng từng giọt đổ trước thềm
Sân trường hoa phượng hồng lối nhỏ
Tha thướt em về bước chung ai?
Áo trắng trinh nguyên mộng ước đầy
Tóc dài tung nhẹ theo gió bay
Ôm cặp em về anh theo bước
Ve sầu réo rắc buồn chia tay.
Đôi mắt u buồn mềm lòng anh
Áo dài theo gió dáng em nghiêng
Buồn quá sân trường chiều vắng bóng
Ngập ngừng anh bước mãi theo em.
Dt:
Lắng động thời gian em bên anh
Chùm hoa trước nắng tàn phai nhanh
Nắng chiều đôi bóng song song bước
Bóng em hòa bóng lồng vào anh.
Anh ước tơ trời mây ngừng trôi
Cho em tựa bóng mãi chẳng rời
Tim anh gởi vào hoa phượng đỏ
Nghìn năm phượng đỏ chẳng pha phôi.
Sc:
Theo em làm gì nữa mà anh!
Ngày xưa duyên nợ đã không thành
Sông Ngân chia cách tình Chức Nữ
Nguyệt Lão đang buồn se lộn dây.
Em ước mây trời mãi ngừng trôi
Để thuyền dong ruổi vượt ngàn khơi
Tìm anh qua sóng vừng trăng khóc
Sương khuya lạnh lắm, em chơi vơi.
Bên anh em ước mây ngừng trôi
Hương hoa thơm ngát cả bầu trời
Nắng đổ muôn màu hoa vẫn thắm
Gió mơn man quyện tóc ngắn dài.
Dt:
Khoảng khắc thời gian nghỉ cánh bay
Bên em anh nhớ mãi từng giây
Anh ghét làn gió mơn tóc rối
Vì em...em mãi của anh thôi!
Sóng dậy ba đào sóng bao quanh
Trăng soi đôi bóng lạnh lòng anh
Bên em anh sợ tình ly biệt
Em ơi! Muôn thuở tình mãi xanh!?
Phượng hồng rực nở cho tình thơ
Tim anh chết lặng tự bao giờ
Từ thuở ban đầu lưu luyến ấy
Gót hồng em đã giết lòng anh.
Dt:
Nơi ấy em ơi! Lạnh lắm không?
Lòng anh trống vắng quyện hư không
Anh ước mơ sao thành nắng ấm
Ngả lòng em ngủ qua sầu đông!
SC:
Thời gian qua không bao giờ trở lại
Nhớ anh hoài đếm bước mãi từng giây
Lòng ngây ngất thương nhớ biết bao ngày
Ôm một bóng tình bao la vũ trụ.
Sóng dậy xôn xao sóng bạc đầu
Lòng em hẹn ước mãi ngàn sau
Anh ơi! Đừng bao giờ ly biệt
Để tình đôi ta mãi xanh màu.
Ánh hồng phượng đỏ rực trời thơ
Tình ta chết lặng tự bao giờ
Cái phút ban đầu còn đâu nữa
Tình ta chấp cánh chỉ là mơ.
Nắng xuân ấm áp đến bên em
Ngàn hoa đua nở khoe trước thềm
Lòng em vui lắm xuân và mộng
Vô tình gió cuốn giấc mơ êm.
Dt:
Êm êm điệu nhớ anh ngất ngây
Mơ xa muôn kiếp tình luôn đầy
Ước mong, mong ước tình mơ ước
Mộng lòng đừng vỡ theo mây bay.
Hớp bóng nguyệt say, say tình em
Nghiêng vai anh đón ánh qua thềm
Trăng soi mắt biếc dòng sông lạnh
Nhớ em anh chuốc sầu đêm đêm.
Phượng nở tim bừng lửa nhớ thương
Nhớ thương thương nhớ lệ vương vương
Tình ơi! Say mộng đừng tỉnh giấc
Cho em muôn kiếp tình anh thương!
Dt:
Em ở nơi nào nhớ anh không?
Đêm đêm hồn nhập ánh trăng trong
Soi em soi bước đường em bước
Nối sầu tửu chước lệ trông mong.
Buông tuyết cung sầu trăng tà rơi
Viễn mộng nghìn khơi sóng ngập trời
Nhớ em mây nước thu tan tóc
Đìu hiu khói thuốc tình lên ngôi.
Sc:
Ngan ngát hương tình làm em say
Ngàn sau vẫn mãi như một ngày
Mơ ước ta về chung lối mộng
Mộng lòng xanh mãi với ngàn mây.
Mơ màng bóng nguyệt ươm thành mộng
Trăng gầy soi bóng mộng em say
Ánh trăng thu biếc sương lành lạnh
Vời vợi tình em mãi đong đầy.
Hoa phượng rơi gợi miền thương nhớ
Bóng chiều nghiêng phượng đỏ sân trường
Tơ trời ươm mộng mãi xanh vương
Chén rượu chung tình pha huyết lệ.
Sc:
Trời đông đã đến rồi hỡi anh!
Mây buồn che kín ánh trăng thanh
Dấu chân in bước đường sương đọng
Ngơ ngẩn lòng em, mộng không thành.
Trăng sầu đêm lạnh tịch tà rơi
Mênh mông biển hát mặn muôn đời
Ngàn năm xây mộng trên thềm cát
Sóng mãi vô tình, xóa mộng trôi.
Dt:
Anh là sóng, em là bờ cát trắng!
Sóng muôn năm hôn thềm cát muôn đời
Sóng mù khơi hôn mãi chẳng nguôi ngoi
Cát thầm lặng nghiêng mình chờ sóng vỗ!
Em hỡi em trăng tàn đã mấy độ
Chiều thu lơi bên thềm cát sóng vòi
Anh chờ mong hơi ấm chỉ mơ thôi
Mơ một thoáng để nghìn sầu đổi chát.
Anh nguyện ước thoát xát thành sóng hát
Vỗ về em nồng tay ấm muôn đời
Tình không vơi dù mộng hóa tả tơi
Hãy lịm người...em ơi...cho thỏa nhớ!
Hãy nhắm mắt và nhẹ lìm hơi thở
Nghe tình say trong trái múi thớ tim
Đời buồn không, khi...em bước qua thềm
Nhưng anh mãi yêu em muôn đời kiếp!
Sc:
Cát trắng mênh mông sao anh không thấy?
Biển lòng em hát nhịp sóng vỗ bờ
Sóng dồn dập hôn cát trắng ngần ngơ
Cát tan loãng hòa mình chờ sóng vỗ.
Đã mấy thu rồi trăng lên cao
Chiều thu ngàn sóng vỗ dạt dào
Mênh mông biển hát tình xa cách
Một thoáng mơ buồn khó phôi pha.
Em ước mai này thành con bướm trắng
Về bên anh mơn trớn vuốt tóc mềm
Bao thương nhớ nén tận vào trong tim
Rồi vỡ òa ngập tràn cả biển nhớ!
Em nhắm mắt lần tìm qua hơi thở
Nghe tim mình muôn thuở vẫn còn yêu
Đời buồn tênh khi bóng đã xế chiều
Anh vẫn bước qua thềm, em thương nhớ!
Dt:
Anh đã thức bao đêm cùng trăng khóc
Lệ hoen sầu lạnh buốt khóe mắt mơ
Xin cho anh muôn kiếp được ngóng chờ
Chờ một khắc, em ơi! Lòng rét lắm!
Em biết không những đêm trời giá lạnh
Mơ về em, anh thức trắng thi đêm
Nhìn sóng khơi hôn nhẹ bãi cát mềm
Lòng buốt giá châm thêm mòi khói thuốc.
Ôi lệ đắng kết thành thơ sầu lắng
Mộng hồn đau đan thành áo dâng em
Trong bóng đêm anh hôn khẽ tóc mềm
Hơi gió thoảng anh ôm vào lòng ấm.
Nhìn trời không đâu cũng là hình bóng
Lá nhẹ rơi, em thầm đến bên anh?
Sương mờ giăng, ôi! Áo mỏng trong ngần?
Và trăng sáng, kìa! Mắt người yêu dấu?
Anh rơi mình vào vực sâu đêm nhớ
Ai chôn anh dưới đáy huyệt ngàn thương?
Nén đau thương vào rừng thương chén đắng,
Hồn vỡ òa trong nỗi nhớ vô biên!
***
Dương Tử và Songca Phan cùng tựa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét