HAI PHƯƠNG TRỜI NỖI NHỚ
Thơ: Dương Tử và Songca Phan
Thơ: Dương Tử và Songca Phan
Songca Phan (Sc) :
Bờ môi lạnh ngắt bờ môi
Hai hàng lệ nhỏ, mộng trôi hoa tàn
Ngẩn ngơ trong bóng hôn hoàng
Cô đơn vào mộng, đêm tàn lệ rơi.
Dương Tử (Dt):
Lệ rơi lạnh ngắt bờ môi
Chờ em vào mộng, đơn côi đêm tàn
Người về hoang vắng nguyệt tan
Giọt buồn anh đếm mơ màng qua tay!
Sc:
Sương khuya lạnh ngắt bờ vai
Đường đi vào mộng canh dài đơn côi
Người về hoang vắng lệ rơi
Sợi buồn em dệt thành lời nhớ thương.
Dt:
Đợi chờ anh đếm sợi thương
Trao em sợi nhớ đêm trường gió mưa
Em về qua ánh song thưa
Bão lòng sóng vỗ trăng khua bến sầu.
Ngồi buồn đếm giọt mưa Ngâu
Khung trời kỷ niệm nhạc sầu dế ca
Biển tình nổi sóng phong ba
Cung đàn réo rắc xuyên qua mây trời.
(Dương Tử & Songca Phan cùng tựa)
Sc:
Ngón tay mãi đếm chờ mong
Mắt hoen môi lạnh, chờ trông mỏi mòn
Trăng khuya chênh chết bên song
Tình đời vạn nẻo, mộng lòng vỡ đôi.
Tháng bảy trời đổ mưa ngâu
Chàng Ngưu, Ả Chức, nỗi sầu ngàn năm
Tình sao bão tố ngập lòng
Cung đàn lỗi nhịp, tình trong mỏi buồn.
Tay gầy dệt áo sợi thương
Tình xưa giải lụa trải đường em qua
Chiều tàn trong bóng hồn hoa
Đêm trường quạnh vắng trăng tan hững hờ.
Dt:
Sương mờ tím cả hồn thơ
Trời đông giá buốt bơ vơ thu sầu
Tìm em anh biết tìm đâu?
Trăng tàn nửa bóng, trái sầu rụng rơi.
Sc:
Sương khuya tím cả trời thu
Sương khuya tím cả trời thu
Mưa đêm giá rét, cho dù hè sang.
Bơ vơ chiều xuống ngỡ ngàn
Tìm trong vô vọng, bóng nàng nơi đâu?
"Tìm em như thể tìm chim
Chim bay bể bắc, anh tìm bể nam"
Bồng bềnh sóng nước mơ màng
Hình như biển mặn, bóng nàng từ xa.
Dt:
Nhẹ nhàng anh bước nhẹ qua
Nhẹ nhàng anh bước nhẹ qua
Hôn màu kỷ niệm môi xa nắng hồng
Chờ mong...anh mãi ...chờ mong
Tìm trong biển mặn gót hồng phôi pha.
Chiều tàn nghiêng bóng em sa
Tình anh sóng vỗ thiết tha đợi chờ
Những chiều lẻ bóng bơ vơ
Hững hờ gió cuốn rèm mơ song cài.
Sc:
Hững hờ từng bước qua mau
Tìm về kỷ niệm, một màu tang thương
Bước châm lấm phải đoạn trường
Chìm trong ảo ảnh, dư hương thuở nào.
Chiều về nắng ngã tàn mau
Chờ nhau độ ấy một câu ân tình
Dấu chân kỷ niệm còn in
Lụa hồng phai nắng vô tình chiều rơi.
Dt:
Trời buồn con sóng dâng cao
Lạnh lùng bão tố ba đào nịch nhân
Xuyến xao con nước mây gần
Tìm trong ảo ảnh giai nhân giáng Kiều.
Sc:
Tìm đâu ngày ấy xa rồi
Môi hồng phai nhạt chiều rơi tịch tà
Ngoài song trăng đã phôi pha
Chia ly vạn kiếp, cách xa muôn trùng.
Biển buồn dậy sóng ba đào
Tìm đâu ngày ấy, lòng nao nao buồn
Bâng khuâng nhìn lá thu buông
Đường về ảo ảnh, xót thương đâu còn.
Trùng khơi sóng vỗ lao xao
Rì rào biển hát ngọt ngào lời ca
Trời trong mây nước giao hòa
Lời ru biển mặn đậm đà nước xanh.
Dt:
Từng không hoa lá trơ cành
Chiều buông, nhạn vắng, hồn anh vỡ òa
Đợi chờ anh dựa tường hoa
Trong song lệ ứa nhạt nhòa heo mây.
Em về bên nớ có hay
Thềm hoa lá khóc đợi ngày trùng lai
Tiêu điều giọt nắng sương mai
Lạnh lùng xa vắng, bóng ai nghiêng sầu.
Trời buồn con nhện giăng mau
Đìu hiu khói thuốc lệ sầu nhớ em
Tím chiều sóng vỗ êm êm
Tình anh hoang vắng say mềm ...biển ru.
Dáng hồng biển hãy còn lưu
Trăng trong động lại bên lầu môi hương
Ngời châu mắt ngọc nghê thường
Màu da tuyết điểm tóc hương diễm kiều.
Trăm năm biển mặn còn yêu
Nghìn năm son sắc dáng kiều hương trinh
Sóng buồn sóng vỗ lòng mình
Cửa lòng vội khép ru tình ngủ thôi!
Sc:
Từng không nhạn vắng tung trời
Chiều lên ngậm năng, hồn chơi vơi buồn
Chờ nhau trong ánh chiều buông
Trong song lệ ứa, ngoài tuông mưa sầu.
Bên này bên nớ không xa
Cách nhau khung cửa, thềm hoa đợi chờ
Buồn nhìn con nhện giăng tơ
Năm năm, tháng tháng, bao mùa sầu dâng.
Chiều buồn nắng ngả lưng đồi
Đìu hiu lá rụng, nhớ người năm xưa
Bóng em khuất nẻo đường mưa
Thềm loang vệt nắng, mấy mùa chờ nhau.
Dấu chân cát hãy còn in
Bóng trăng lay động, gợi niềm xa xăm
Chiều mưa thấp thoáng bóng hồng
Ngập ngừng mấy bước, mắt trong gợn sầu.
Sóng yêu biển mặn ngàn năm
Ngàn sau sóng mãi bạc đầu còn yêu
Biển buồn sóng lặng về chiều
Sóng buồn biển hát lời yêu dạt dào.
Đường về kỷ niệm xa xăm
Mấy mùa thương nhớ, bao năm héo gầy
Tương tư nhìn áng mây bay
Từ trong sâu thẳm từng ngày buồn tênh.
Dt:
Thiềm thừ bóng thỏ chênh vênh
Thiềm thừ bóng thỏ chênh vênh
Trăng tàn xa vắng lòng chênh vênh buồn
Điệu huyền theo nước đổ tuôn
Tiếng tơ bặt dứt suối nguồn đê mê.
Ôm sầu đàn dạo ngẩn ngơ
Tiếng tơ lặng ngắt bây giờ càng hay
Cung sầu theo gió ngàn bay
Điệu sầu anh gảy cho say đắm tình.
Tiếng buông dìu dặt thu minh
Ngậm ngùi tiếng lặng ru tình ngủ say
Thuyền không đậu bến đông tây
Quanh thuyền trăng rụng ngón gầy rượu rơi.
Đêm khuya thanh vắng tiếng cười
Đàn buồn điệu khóc tơi bời ánh trăng
Trăng mờ trăng lặng phải chăng?
Trăng tàn theo bóng cho chàng kíp dây?
Tiếng ngừng hồn chết theo mây
Lạnh lùng tiếng xát hao gầy mắt thu
Tình chừ...đợi nhánh mù u
Ừ thì tiếng bặt phiêu du giữa đời.
Nỉ non tiếng rụng chơi vơi
Vặn đàn trăng chết ngoài khơi sóng tình
Hoa trôi dường cũng bất bình
Chen đàn hòa tiếng theo tình thoảng bay.
Triều dâng sóng dậy qua dây
Nguyệt tình anh gảy chua cay tiếng đàn
Dây chùng nguyệt lạnh miên man
Cung đàn nửa khúc đứt ngang...duyên sầu.
Trầm cơ suy ngợi hồi lâu
Vội vàng anh khẽ nói sầu theo dây
Cho em trọn khúc đàn này
Giang châu tư mã, ngất ngây lệ tình.
Sc:
Mây vương lưng núi chênh vênh
Suối reo tí tách bồng bềnh lá rơi
Bão dông hồn mãi tơi bời
Tơ trầm dứt nửa, chiều rơi cộng buồn.
Ngần ngơ nhìn lá thu buông
Tơ trời vương vấn nổi buồn từ đây
Tình sầu ảm đạm từng ngày
Điệu buồn em hát ngất ngây suối tình.
Sông thu đưa lá bồng bềnh
Hồn thu tha thiết, suối tình qua tay
Thuyền ai đỗ bến chiều nay
Đêm về trăng khuyết, rượu cay nhạc tàn.
Đêm khuya thanh vắng trăng tan
Đàn reo tiếng khóc âm vang đáy lòng
U buồn trăng lặng bên song
Tình theo mây khói mênh mong dập dìu.
Đàn rơi chiều xuống đìu hiu
Sương khuya lạnh ngắt tiêu điều trùng vây
Lệ tràn héo hắt từng ngày
Nhạc sầu không dứt, tràn tay nỗi buồn.
Xa nhìn sương khói mây vươn
Réo rắc khúc nhạc, đêm trường đơn côi
Chiều buông mây ngủ lưng đồi
Cung đàn lỗi nhịp, trong ai nhạt nhòa.
Sóng lòng òa vỡ phong ba
Tiếng đàn chua xót, tay qua phím sầu
Mộng tàn tà lặng đã lâu
Cung đàn ai oán, duyên sầu dứt ngang.
Bâng khuâng trong bóng chiều tàn
Vội vàng em gảy cung đàn từ ly
Ngậm ngùi khúc nhạc phân kỳ
Long lanh giọt lệ, ướt my môi mềm.
Trầm buông đáy nguyệt trăng tan
Hồn ai xa vắng cung đàn lệ rơi
Tiếng lòng văng vẳng đầy vơi
Nghe ra xa vắng từ nơi huyệt sầu.
Trăng gầy gối mộng chiêm bao
Từng giây rướm máu quanh đầu ngón tay
Cung đàn dìu dặt chua cay
Mộng đời tan vỡ từng ngày đau thương.
Cung đàn nức nở đoạn trường
Tình ai bạc mệnh vấn vương cõi lòng
Tình như biển rộng mênh mông
Sao đêm gom lại kết tình trao anh.
Hiu hắt bên ngọn đèn vàng
Trong ai phai lạt, từng ngày lãng quên
Đêm về nhìn ánh trăng êm
Gọi tên em mãi dù em lạnh lùng!
Tình em hóa đá bên sông
Hững hờ nước chảy theo dòng biển khơi
Đá mòn tình mãi muôn đời
Hai tay ôm mộng gởi người năm xưa.
Trời buồn chiều lại mưa ngâu
Tương tư mòn mõi, tìm nhau cuối trời
Về đâu tình mãi nổi trôi
Vắng người tôi thấy cuộc đời quạnh hiu.
Dt:
Tiếng địch quạnh vắng em ơi!
Hồn sầu máu nhỏ theo mười ngón tay
Cung đàn theo gió thu bay
Tiếng đàn rướm máu....lệ say môi nồng!
Than ôi ... tình chết bên sông
Điệu đàn mây khóc theo dòng tương tư
Nghiêng trời đổ bóng hồn thư
Buông sầu tan tác ngất ngư nguyệt đình.
Hồn ơi...xây mộng điêu linh!
Lệ ngân đàn chậm cung tình gãy đôi.
Tình ơi...tìm đến ngàn khơi?
Khung trời kỷ niệm chơi vơi bốn bề.
Còn không dưới ánh trăng thề?
Đàn ghê như nước, tứ bề...trời ơi!
Sông trôi hồn lạnh bời bời
Bóng trăng ngơ ngẩn nhìn người trong đêm.
Trăng tàn đàn khóc bên thềm
Tim anh quặn thắt môi mềm ý nhi
Sắc buồn sông quyện lòng ghi
Xuân sầu đi mất, tình thì thiên thu.
Sc:
Tiếng đàn dìu dặt người ơi!
Tim hồng máu nhỏ lệ rơi theo tình
Đàn kêu tích tích tình tinh
Nức lòng ai khóc chuyện tình ngàn xưa!
Tình ơi! Tình mãi chơi vơi!
Tay dìu khúc nhạc, tay lơi cung đàn
Chiều nghiêng nắng đổ màu tang
Buồn lên tan tóc, hơi đàn nguyệt lâu.
Tình ơi! Gối mộng trăng sầu
Chờ ai chiếc bóng đêm thâu não nề
Nhớ chăng dưới ánh trăng thề
Ngàn năm vẫn mãi đừng quên nhạt nhòa.
Chiều tàn mất bóng nhạn qua
Tìm người trong mộng bóng xa bập bềnh
Mây trời trăng nước lung linh
Nhớ người ứa lệ đường tình gãy đôi.
Tình yêu tung cánh khắp nơi
Hồn tan lạnh ngắt, rợn người âm u
Phong trần mấy nỗi phù du
Từng khuya sương lạnh, sông thu biệt tình.
Tơi bời khúc nhạc điêu linh
Tiếng đàn trong đục, dây tình nghiệt oan
Không gian hắt bóng nắng vàng
Đêm đêm tưởng nhớ, ngỡ ngàn tình xưa.
Dt:
Ngả nghiêng bóng lẻ song thưa
Lâng lâng mây khói tình xưa kéo về
Đáy sầu huyệt lạnh sao khuê
Mê man chết điếng bốn bề em ơi!
Niềm đau trăng úa tàn rơi
Siết hồn máu nhỏ chơi vơi cung sầu
Tìm đâu? Anh biết tìm đâu?
Khung trời ngày ấy... khung sầu gió mưa!
Trơ vơ đàn khóc theo mưa
Ôi! Ôi! Đàn lặng ...mấy mùa nguyệt câm!
Đàn say theo bóng đổ thầm
Nồng nàn chút nữa trăm năm ái tình.
Cô thôn trăng nước hữu tình
Mà sao hồn chết theo hình bóng ai!
Đợi chờ thương ánh sao mai
Âm u giá buốt lệ dài nối canh.
Cháy tan tim chết hồn anh
Đêm về thao thức lòng anh mỏi mòn
Tình ơi! Xin hãy ngủ ngon!
Ngút ngàn sợi nhớ máu loang tay mềm.
Đàn ngân đàn chậm đàn buông
Đàn rơi vực nhớ đàn tuông khóc cười
Đàn say đàn lạnh chơi vơi
Đàn sầu đàn rớt theo người viễn du!
Sc:
Nắng chiều xuyên lá đông đưa
Nhẹ nhàng sương khói tình xưa tìm về
Canh tàn nguyệt lạnh đường khuya
Bốn bề vắng lặng tìm về nơi mô!
Tình trăng phai nắng ngả màu
Đàn ôi lặng tiếng nỗi sầu dâng cao
Tình xưa độ ấy xanh xao
Bao nhiêu kỷ niệm in màu đừng phai!
Đường về thôn cũ tìm ai
Mà sao vắng ngắt, đêm dài tịch liêu
Chờ ai tim lạnh hắt hiu
Bóng ai thấp thoáng đường chiều tìm nhau.
Về đâu tình mãi xanh màu
Mà sao tình nỡ làm đau đớn lòng
Tìm anh băng núi vượt sông
Ai gieo giá buốt, bão lòng thiên thu.
Dù tình đốt nát tim em
Tình xưa huyết lệ, qua thềm rét căm.
Tay mềm em đếm tháng năm
Mộng tràn tình vỡ, hồn loang máu đào.
Tiếng đàn trầm bổng bay cao
Tiếng rơi vực nhớ, tiếng trào đau thương
Đàn kêu lệ ứa đêm trường
Xót xa trăng chết sầu buông theo tình.
Dt:
Đơn côi đàn buốt lặng thinh
Đìu hiu lệ đá siết tình thương đau
Em ơi...! Đàn gảy cung sầu
Chín tầng trời chết theo màu nhớ nhung!
Vắng em hoa lá không tung
Tìm em anh xếp tình chung lá sầu
Trời buồn, đàn gảy điệu mau
Sương lòng băng giá sắc màu cô đơn!
Gió lay lá khóc tủi hờn
Cung đàn thôi rớt lệ ngàn ngút bay
Gió say lá khẽ châu mày
Phím đàn hòa điệu gió cây mơ màng.
Hoang man ngày ấy hoang man
Trăng lồng theo bóng tay nàng ngọc ru
Bẽn lẽn trăng chết đêm mù
Môi nàng gom hết sương thu ngọt ngào.
Mắt nàng đắm đuối trời sao
Má hồng hơn cả nắng cao hôn hoàng
Bình minh theo dáng ngọc tuôn
Gót hồng sương đắm hương buông ngất trời.
Trần gian em nhất trên đời
Mơ màng anh chết theo trời nhớ thương
Tương tư đàn chuốc say hương
Nhạc sầu anh gảy Nghê thường giá băng.
***
(Dương Tử & Songca Phan cùng tựa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét